GorilyosĐăng Nhập

Gor trong Gory, lyos trong Ilyos.


Chơi với ngôn từ

power_settings_newLogin to reply

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Tôi không ngủ được. Có thể vì giờ này còn quá sớm cho một con cú ngủ ngày như tôi, nhưng tôi đang nhức đầu và cần ngủ thay vì mở mắt thao láo nhìn trần nhà. Đó lại là một câu chuyện khác.

Tôi đã cố nhắm mắt và đếm cừu, nhưng chẳng tưởng tượng được con cừu nào cả. Nên tôi đếm từ một đến một trăm bằng tiếng Trung, rồi lại đếm bằng tiếng Anh. Kết quả là, có vài mảnh sáng lóe lên trong mắt tôi. Đồng tử như bị sét đánh trúng, đâu khủng khiếp.

Tôi nghĩ tôi phải bị động hơn bằng cách viết. Tôi sẽ spam cho đến khi buồn ngủ.

Tôi đã giặt mất một cái áo, nên hôm nay phải mặc đồng phục khoa lết ra ngoài. Đồng phục khoa là một cái áo thun cộc tay, màu bắt nắng. Tôi đi giữa đường lúc 12 rưỡi trưa vì tan học muộn, và đó là lý do cho tình trạng vật vã này.

Dù vậy, sau vài động tác ủ ấm làm nóng toàn thân, tôi đã khá hơn. Việc khá hơn làm tôi muốn bật dậy, mở máy tính và tiếp tục làm việc, não tôi phải đấu tranh cho điều này, nó liên tục cảnh cáo tôi bằng cách thỉnh thoảng nhói lên một chút. Và tôi sợ. Tôi cũng biết sợ nhé. Tôi đã biết sức khỏe là điều rất quan trọng, đối với một kẻ vì học tập và công việc như tôi lại càng quan trọng. Hơn hết, ngoại trừ viết tốc ký, tôi luôn cắm mặt vào các thiết bị điện tử. Với kiểu người như tôi, sức khỏe lại càng quan trọng nữa.

Tôi không thể mất đi bất cứ thứ gì trên cơ thể đã rệu rã ít nhiều này. Mặc dù tôi chưa đủ 20 tuổi nữa kia!

Lẽ ra việc này phải giúp tôi buồn ngủ, nhưng thật tệ, mắt tôi mở thao láo ra rồi.

Tôi là một kiểu trong ngoài đối lập. Gần đây tôi phát hiện mình ngày càng thô lỗ hơn. Kể cả viết, tôi nhận ra sau những câu chữ hoa mĩ này, cảm xúc tôi muốn truyền tải đã đổi khác. Việc này có thể do tôi là cái đuôi của cậu lớp trưởng hiền lành. Từ lúc nào đó, việc tôi thao tác nhanh với máy tính đã nghiễm nhiên biến tôi thành... trợ lý của cậu ta. Sáu giờ sáng, cậu ta gọi điện cho tôi, "tôi muốn nhờ cậu chút việc". Và tất nhiên trong cơn ngái ngủ của một kẻ đến giờ này vẫn thức, tôi khởi đầu ngày mới bằng vài câu hằn học. Dù vậy tôi vẫn giúp cậu ta, tôi luôn nói vì mình thấy tiện tay, nhưng cậu ta sẽ không biết rằng tôi đã trích phần lớn quỹ thời gian của mình để giúp cậu ta tổng hợp mấy thứ vớ vẩn.

Ngày đầu tiên nói chuyện với tôi, cậu ta một "tớ" hai "bạn này", lịch sự gấp hai lần tôi của những năm hai ngàn không trăm. Là tôi đã hất cái mặt thiếu ngủ của mình lên và xưng "tôi" gọi "cậu", để bây giờ cậu ta bị ảnh hưởng. Như thế không ngầu, nó chẳng hợp với tính cách cậu ta tí nào. Mỗi lần cậu ta xưng "tôi", tôi lại thấy buồn cười. Dù vậy, cậu ta can đảm hơn nhờ xưng hô như thế, nên tôi cũng chẳng để tâm.

Đối với tôi, cậu ta thực sự là một tên hai tám chuyện và truyền bá hai nguyên lý, sáu cặp phạm trù triết học. Não cậu ta thật khủng khiếp khi nhớ được từng ấy khái niệm, càng khủng khiếp hơn khi cậu ta đứng lên đọc tên và nhiệm kỳ các đời tổng bí thư. Tôi không quan tâm điều đó quá nhiều, nhưng nghiêm túc mà nói, tôi muốn cậu ta theo học Lý luận chính trị thay vì quá tải vì một chuyên ngành không thuộc về cậu ấy.

Tuy nhiên, nếu một ngày cậu ấy giảng lịch sử thế giới bằng tiếng Anh thì tôi nên đặt cậu ấy lên bàn chắp tai lạy chăng?

Cậu ấy là một minh chứng cho rằng, những người tôi biết đều rất giỏi. Tôi không biết tôi may rủi hên xui thế nào, những mối quan hệ tôi có đều với những người rất giỏi trong xã hội. Tôi sẽ kể về một người chị biết 10 ngôn ngữ, "không nhiều", kiến thức như cuốn bách khoa thư; hay một tên chuyên Lý ở độ tuổi tôi chẳng biết gì về "đội tuyển" nhỉ? Mọi mối quan hệ làm tôi thấy mình thật tầm thường. Tôi là một sinh vật nhỏ bé trong xã hội này, tôi biết hai ngôn ngữ ngoài tiếng mẹ đẻ, nhưng không rành; tôi biết một chút về công nghệ, nhưng không rành; tôi biết vẽ, nhưng không rành; tôi biết viết, nhưng không rành. Tóm lại cái gì cũng không rành, điều đó khiến tôi thấy khá xấu hổ trước mọi thứ.

Vậy mà có người nói với tôi, "mà em vẽ cũng tốt quá, nên anh nghĩ, nếu là em, chắc chắn sẽ làm tốt".

Vị trí của tôi trong xã hội này là ở đâu nhỉ?

:v

Haha, tôi không tin nổi câu này là của một đứa tùy hứng như tôi viết ra nữa cơ.

Tôi không rõ vào tầm hai mươi tuổi, con người ta nghĩ về cuộc sống của bản thân như thế nào. Tôi bị cuốn vào vòng xoáy bận rộn này, dần tách mình khỏi những mơ mộng về một thế giới tự trôi, và hiểu rằng bản thân phải cố gắng rất nhiều để đạt được những điều mình muốn. Sẽ không có mối quan hệ nào tồn tại lâu bền cả, nếu người ta không biết ứng xử khéo léo với nhau. Và sẽ chẳng có tình yêu gà bông nào cả, nếu không nghĩ về việc đến với nhau, ngoài tình cảm họ sẽ sống bằng gì.

Tôi bắt đầu một chuỗi ngày mà bản thân phải nghĩ về số tiền cho một gói bột giặt hay một lần vá xe; về chi tiêu và những gì tự mình có thể làm được. Sẽ không có cha mẹ nào cạnh bên vì đã đến lúc tự mình giải quyết mọi thứ. Sẽ không có ai để than vãn vì mọi người sẽ bận với cuộc sống của họ.

Tôi không mệt, nhưng tôi sợ. Sự thích nghi này khiến tôi thấy mơ hồ sợ. Nó đến như một cách hiển nhiên và mọi mối quan hệ của tôi bị cuốn vào guồng quay đó. Tôi bắt đầu giao tiếp như đã mặc trên mình bộ đồng phục công sở, lễ nghi được đặt lên hàng đầu, cúi mình trước những người đi trước và đề phòng hơn. Những mối quan hệ đã không còn thu hẹp ở việc tìm người bầu bạn, họ là đối tác trong cuộc sống này. Tôi ký với họ một hợp đồng có qua có lại, tôi kết bạn với họ ngày hôm nay để có thêm mối quan hệ, và nó sẽ giúp ích cho công việc sau này của tôi.

Tôi viết điều này như Dale Carnegie, như một cuốn self-help đầy triết lý sáo rỗng, như một con robot bắt đầu phát ra thứ ngôn ngữ đã được lập trình. Thay vì một đoạn văn về thế giới tưởng tượng, về Kill và căn phòng trắng, tôi viết thế này nhiều hơn. Những phiên bản của tôi đã thay đổi diện mạo, N. chỉ xuất hiện khi tôi bị cuốn vào trạng thái stress; K. như hiểu cho sự bận rộn của tôi, con bé như một đứa trẻ đợi người thân đi làm về trong ngôi nhà to bự; và nếu tôi không thêm sự hiện diện của W. vào đó, căn nhà sẽ trở nên trống trải, nhưng W. cầm máy tính nhiều và điều đó chứng tỏ cậu ấy bị ảnh hưởng bởi tôi.

Người cuối cùng là N., N. gầy rộc trong hình dáng một nhà văn thất nghiệp, dáng vẻ bất cần với chiếc áo khoác thay vì áo dài tay như trước. Lần đầu nhìn thấy anh sau chừng đó thời gian không trò chuyện, tôi gần như chết lặng trong suy nghĩ mình. Họ phản ánh quá chính xác tâm hồn này. Và kể cả khi tôi cho phép mình yếu đuối một chút, hỏi họ về những gì đang xảy ra ở đó, họ chỉ cười và nói không sao.

Tôi đã từng, nói nhiều về một cuộc gặp gỡ ở tương lai. Một quán cà phê phát những bài ca khổ sở. Một tôi trong bộ đồng phục công sở, mái tóc búi cao. Một tôi già nua với chiếc áo khoác dài. Tôi của những năm ba mươi, bốn mươi. Sẽ không có tôi nào mặc áo thun, tóc xoã dài, gọi cho mình ly trà sữa. Tôi của tưởng tượng đó trưởng thành đến ngột ngạt, và tôi biết chắc điều này sẽ trở thành hiện thực, bởi tôi đang làm nó, ở đây, trong bất kỳ cuộc gặp gỡ nào với những người cùng khoa.

Tôi không thể xuất hiện ở trang phục này, vì đây là tôi của hai mươi, tôi của những khi tài chính chưa đủ đầy và can đảm bắt đầu một chuyến thăm thật sự. Và khi tôi đủ sức, tôi đã già cỗi ở tâm hồn, lúc đó cho dù bao nhiêu tuổi đi nữa, vẻ ngoài của tôi vẫn là của một người trung niên.

"Sau này
tôi đi tìm cậu nhé."


Khi tin nhắn từ cậu ấy in vào tâm trí, tôi đã mỉm cười. Chúng ta không đủ sức đâu, bây giờ ấy. Cuộc sống bận rộn lắm và cậu sẽ gặp tôi khi đã có việc làm. Sẽ không có câu chuyện cậu ngưỡng mộ tôi nào cả, một cuộc gặp gỡ giữa một người đàn ông với một người phụ nữ ấy mà, cậu có tưởng tượng được không?

Tôi, hai mươi tuổi.

Tôi nhớ về câu nói của anh Min hôm qua, "sao lại gói gọn trong hai tháng, em còn trẻ, thời gian còn nhiều". Tôi chợt thấy mình già nua đi nhiều ở độ tuổi nhiệt huyết sục sôi và ý chí thử thách bản thân này. Rồi em sẽ tiếc nuối thôi Min, em sẽ thế thôi. Anh có thấy không Min, em đã không viết được với tư cách là Nga nữa.

Cuốn sách của Nguyên Hoàng.

Mười chín tuổi, tôi dừng viết Lãng quên. Tôi buồn cười với cách fandom Creepypasta hoạt động, đầy ảo tưởng và ngập những trò lừa con nít, những video từng có nguồn gốc bị đánh cắp lan truyền và gắn mác Deep Web, những sản phẩm của trí tưởng tượng khiến người ta tự luyến thay vì thấy sợ. Không có cách nhìn nhận đúng đắn và khách quan nào, fandom ngột ngạt trong tư duy của những người trẻ chưa biết nhiều, những người lớn thích hù dọa con nít. Tôi rời đi. Vì biết mình không đủ sức viết Lãng quên.

Cậu ta, làm việc cùng tôi trong một page kinh dị. Quan điểm của chúng tôi trái ngược nhau. Cậu ta nói cậu ta từng dùng ma túy, tôi cười, vài tháng sau tôi nhắc lại, và cậu ta thừa nhận chưa bao giờ làm vậy. Cậu ta nói cậu ta truy cập Deep Web đến tầng ba, tôi im lặng, cậu ta còn không biết cách dùng Tor hay bảo mật cho máy tính. Tôi hoạt động ở page với mục đích chứng minh Creepypasta là một sản phẩm tưởng tượng tuyệt đẹp cần phân tích, cậu ta biến nó thành trò lừa con nít với câu cú lấp lửng mỗi lần trả lời comment. Tôi chỉ muốn nói trong Thập đại cấm khúc, ba bài kia không tìm thấy vì nó là giả, bảy bài còn lại là dân mạng bày ra; nhưng cậu ta nói sẽ lên Deep Web tìm nó, và tôi không biết nói gì cả.

Thật giống lần D. cố giải thích với tôi về thân thế của B. như một con quỷ đến từ địa ngục, tôi chỉ cười. D. nói về điều đó say sưa đến nỗi tôi không tin được, và tôi chỉ đáp lại, "cậu nghĩ những gì tôi nói là thật sao?"

Lẽ ra tôi nên "Một con quỷ vô danh như cậu không nên đánh giá quá thấp loài người chúng tôi!" cho ngầu. :v Đã diễn thì diễn cho tới.

Tôi muốn nói về J., J. ngạo mạn nhưng thẳng thắn, cậu ấy nói cậu ấy đã lừa tôi, rằng chẳng có alter nào cả. Tôi biết điều đó, vì tôi cũng thế. Chẳng có N., K., W. nào cả, họ không phải nhân cách, họ là sản phẩm từ chứng rối loạn lưỡng cực của tôi. Họ sinh ra là có lý do, dù tôi đã ẩn chúng đi nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được. Tôi mất rất nhiều thời gian để có được những cuộc trao đổi trong bình yên với họ, việc nghe chính mình luôn là một điều khó khăn.

Nhưng chẳng có gì xấu cả J., chẳng có gì xấu nếu em từng có một bản thể và dùng cậu ấy để nói những gì em không nói được. Việc em nói về cậu ấy như thế cũng là thừa nhận chính mình, thừa nhận một phần còn thiếu. Và sẽ ổn thôi, nếu em gọi họ là alter, tôi nghĩ cũng chẳng khác nhau bao nhiêu đâu.

Cũng sắp đến ngày 10 rồi.

Cậu không nghĩ là cậu nên đi ngủ à?

Giống như một trân trọng nhất định, một phần trầm lặng giữa cuộc sống robot này, sự tồn tại của họ được tôi trân trọng, và tôi biết họ sẽ không rời đi.

Nhưng lấy alter để lòe tôi như D. làm thì...

Thực ra anh cần đọc nhiều Creepypasta hơn đấy. Tôi không nói những câu chuyện được share trên mạng, chúng ta có thể làm khác, phải không?

Đẹp đẽ đến vậy mà.

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Tôi vừa mơ... Lại bị rượt đuổi... Và tỉnh giấc khi báo thức của bạn cùng phòng kêu những tiếng vô hồn. Họ vẫn ngủ, nhưng tôi thì thức rồi... Điện thoại rung lên, tôi được duyệt. Và một bình chọn khác cho "Tôi đây..."

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
SKYTARA CỦA TÔI

Tôi có một blog nhỏ, tên gọi là SkyTara. Vừa rồi, trong trí óc tôi bật lên câu nói đó. Song, tôi cười khổ, cuối cùng tôi cũng chịu nhận nơi này là blog rồi.

Tôi chưa từng xem SkyTara như blog, tôi cũng chẳng rõ mình xem nơi đây là gì. Tôi tạo nên nơi này vì ám ảnh với Wapego trong tôi quá lớn, tôi lúc ấy, không quên được những ký ức cũ. Và tôi nghĩ nếu mất đi SkyTara, tôi sẽ khó mà tiếp tục cuộc đời mình, nên tôi tạo một wap dưới nền tảng vsite, chỉ để tự nhủ rằng SkyTara vẫn còn đó.

Thời gian ấy, tôi không biết mình đã bị trầm cảm. Tôi chỉ nhớ bản thân đã rơi vào cơn lưỡng cực rất nhiều lần, và tệ hơn cả bây giờ. Tôi khó lòng kìm nén cảm xúc của bản thân, khó lòng mở cửa đón một ai đó vào thế giới nội tâm lần nữa. Tôi sợ mình lại bị bỏ rơi, bị đánh giá, tôi không biết thế giới ảo và những con người ở đây đã ảnh hưởng đến tôi thế nào.

N. khiến tôi phát điên, tôi đã phát điên, chứ chẳng còn là stress hay đơn thuần là trầm cảm. Tôi như một đứa rối loạn lưỡng cực, cười rồi khóc, oán than rồi tự đổ lỗi. Nhưng phần lớn thời gian, tôi dùng để nguyền rủa bản thân không làm được gì, đến không đúng lúc, doạ bạn của tôi sợ. Tại sao tôi không nghĩ tất cả mọi thứ là do N.?

Lớn lên, vào khoảnh khắc đầu tiên tôi trò chuyện với Kill sau từng đó thời gian, tôi nhận ra em ấy đã vùi mình trong cô độc cả khoảng thời gian ấy. Chúng tôi cãi nhau, nguyền rủa và chửi bới, có người đã cứu tôi lúc đó. (Cậu ấy, người mà tôi đã yêu, nhưng tôi không hề biết tình cảm của mình được gọi tên như vậy. Sau cùng cậu ấy rời đi, như những gì đã báo trước, tôi cũng chuẩn bị tinh thần, nhẹ nhàng nhưng khốn khổ. Và tôi mỗi lần nghĩ đến cậu ấy, đã tập trưởng thành lên. Nhưng đó có lẽ chỉ là quá khứ. Tôi sẽ không gặp được cậu ấy nữa, người tôi biết chắc tôi sẽ yêu cả đời.) Rồi thì, Kill im lặng. Em ấy muốn một mình. Năm tháng đó đối với tôi là những khổ sở gặm nhấm linh hồn, cắn xé trái tim và lên cơn trầm cảm. Nỗi đau tinh thần lớn đến mức đủ sức khiến thể xác tôi kiệt quệ. Lúc đó, tôi bắt đầu thi Đại học, và tôi nhớ rằng tôi đã không nói với ai về những lần bản thân self-harm. Đến bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn đâm bút vào cổ tay, nếu đó là bút đỏ, sẽ trông như máu.

Phải mất rất nhiều thời gian để tôi thoát khỏi sự ám ảnh mang tên N., mà nói rộng ra, chính là SkyTara cũ, hay những đau thương mà một đứa trẻ như Kill phải chịu. Tôi đã trách mình quá nhiều để đến được nhà, tôi được cứu vì cố cứu người khác. Ở đó, họ cho tôi biết sự tồn tại của tôi có ý nghĩa đến thế nào, và họ nói với tôi rằng đừng chết, đừng rời bỏ thế gian này. Cũng có người nói với tôi rằng, "ở nơi cậu thuộc về, cậu là vô giá". Tôi đã khóc rất lớn, chạy đến ôm Kill. Tôi nhận ra em ấy đã lớn, chúng tôi đã lớn cả rồi.

Rồi tôi trở lại với SkyTara nền tảng vsite vì không muốn viết ở nhà nữa. Tôi cảm thấy, làm phiền những người trong đó quá nhiều không phải là một điều tốt, nên tôi tìm một chỗ chỉ có tôi và viết ra. Bất giác, tôi nhớ rằng có một chỗ như thế, SkyTara trên nền tảng vsite. Nơi chỉ có tôi và duy nhất tôi, vì những người cũ đã đi cả, chỉ có tôi ở đây, tự lảm nhảm cho chính mình.

Mà, tôi có được yên đâu, phòng chat đầu tiên của tôi được tạo ra bằng bài viết nào, tôi không nhớ lắm. Chỉ là chỗ đó có ông nào vào quảng cáo wap, lúc đó, tôi vẫn chưa ổn định tinh thần, nên đã phản ứng là "hah, nơi này mà cũng quảng cáo wap được". Tôi có chấp niệm rất sâu đậm với SkyTara, rằng giữ nó thật lạc quan, không có cãi nhau, không văng tục, không quảng cáo wap. Tôi áp những điều đó lên nơi này. Nhưng lâu dần, nơi này đã chẳng còn gì liên quan đến SkyTara nữa ngoài cái tên miền. Đến tôi cũng thay đổi, dù tôi biết không phải là một phát đổi mới, tôi vẫn yếu đuối, đa cảm, và ngốc nghếch như cũ, nhưng đã rất nhiều năm trôi qua, SkyTara đã không còn luật lệ nào nữa, nơi này, là một trang blog của tôi.

Quan điểm đó, suy nghĩ đó đã đến từ lúc mà tôi không hay biết nhất. Đến hôm nay nhận ra trong tâm trí có suy nghĩ đó, nhận ra bản thân xem SkyTara là một blog, tôi đã bật cười.

SkyTara cũ, cứ để kệ nó vậy. Cùng với Wapego, nó sẽ mang theo những đau thương chìm sâu xuống tận cùng của internet.

À, ngày trước tôi còn nghĩ sẽ truy cập DeepWeb để tìm hiểu về sự biến mất của hệ thống Wapego, nhưng năng lực hiện tại của tôi, nói thật là không đủ đâu.

Tôi ước là tôi đủ. Nếu tôi chịu khó học, thì đủ đó. Nhưng tôi không thể học được nữa, cách học của tôi không phù hợp nữa rồi.

Nói nơi này là blog, không có nghĩa là không ai được chat ở đây, nhưng làm thế có vẻ lạc loài nhỉ? Tôi có cảm giác khi một ai đó đến đây, nhìn thấy SkyTara của tôi được thiết kế khác với những wap hệ vsite cùng loại, rối rắm, nhiều chữ thế này, sẽ để kệ tôi ở đây lảm nhảm. Đó cũng là điều tôi muốn. Có một blog để viết, trông như không ai biết nhưng cả thế giới đều xem qua.

Vì SkyTara này, tôi nhớ rằng tôi đã nhắc đến nó trước khá nhiều người, một vài người ở hệ thống Wapego cũ, Yes nằm trong số này. Một người bị tôi kéo vào hệ thống Wapego cũ. Một người tôi rất yêu thương nhưng sẽ chẳng đến đây tìm tôi. Một cô bé đến đây tìm tôi và biết tôi hay ăn cay đến đau dạ dày, tôi nợ cậu ấy trà sữa và mì cay. Nếu tôi nhớ không lầm, nơi đây chẳng còn kín nữa, nên thật cảm ơn những ai đã đến nhưng lại vờ như chưa từng ghé qua.

Mà tôi nhớ rằng bản thân đã giấu liên kết đến trang Đăng nhập đi, nên cho dù truy cập vào Phòng chat... Đúng là, chỉ có người ở Wapego cũ mới làm được như thế.

Đừng hỏi tại sao đến giờ tôi chưa ngủ, tôi đang high mà.

00:18
29/03/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Tôi hét, "cứu tôi với", tự trong sâu thẳm tâm khảm trái tim mình. Tôi kêu cứu như một kẻ điên câm lặng, tâm trí gào thét, nhưng miệng chẳng thể bật ra một hơi.

Biết ngay, có lúc cảm xúc của tôi lại chùng xuống, lại tẻ nhạt như thế. Tôi có thể đổ lỗi cho cơ thể không khoẻ của chính mình, hay đổ lỗi cho tinh thần nhàm chán của bản thân?

Tôi muốn viết, càng nhiều càng tốt. Nhưng mọi thứ đi chệch khỏi trọng tâm, và cơn cuồng điên vẫn cứ vậy hoang hoải, tôi thấy nhớ một thứ mà tôi chưa từng có, thương một nơi mà tôi chưa từng đi qua, yêu một người mà tôi chưa từng gặp.

Không thật chút nào. Vậy nên, tôi đã nói thật ra, tôi không tồn tại.

Ai đó hãy chiếm lấy thể xác này, đẩy linh hồn mang lối sống vô nghĩa là tôi rời khỏi đây, giết đi những tiêu cực điên rồ này, giải thoát tôi vĩnh viễn.

Hóa ra người trầm cảm muốn bản thân mình đau như thế. Đến ngày nay, tôi đã nhìn thấy lý do rồi...

10:34
31/03/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Nếu tôi không tự tạo cho mình một...

Tôi nghĩ tôi sẽ chết vào năm 4 tuổi. Tôi sẽ cắm kéo vào cổ tay, và chết. Tôi sẽ chết gần miệng giếng. Máu sẽ chảy ra nhưng cũng sớm khô cằn, vì cái xác tôi lúc ấy chỉ là một đứa trẻ con.

Hoặc năm 6 tuổi, tôi sẽ chết ở trường. Tôi sẽ chết gục đầu trên cuốn vở vào lúc mười hai giờ trưa, tại phòng học số 10, nơi sau này trưng bày đầy mô hình giải phẫu. Tôi sẽ chết. Trước khi thầy T. phát hiện ra tôi đang khóc ở đó. Tôi sẽ chết ở trường trước khi ai đó chú ý đến tôi.

Hoặc tôi sẽ chết, nhưng vào năm 8 tuổi. Tôi sẽ chết trong lớp học, bên cạnh cậu bạn của tôi, người sau này không còn đi học và làm đủ nghề kiếm sống. Tôi sẽ chết trong ánh nhìn và sự kỳ thị của đám con nít bằng tuổi. Tôi sẽ chết và những học sinh lớn hơn không để ý tới tôi.

Hoặc năm 10 tuổi. Tôi sẽ chết trong một cơn mơ. Tôi sẽ chết vì một cái tát đau điếng. Tôi sẽ chết vì biết rằng hơn cả những đau đớn thể chất, tinh thần tôi, tâm trí tôi đang bắt đầu bị hủy hoại. Tôi sẽ chết để chấm dứt chuỗi ngày đau đớn mà độ tuổi này mang lại. Tôi sẽ chết trên giường, trong một giấc mơ.

Hoặc năm 12, tôi sẽ chết khi bàn tay đấm vào tường. Tôi sẽ chết khi lũ bạn vây quanh và tạo tin đồn lớp trưởng đột tử. Tôi sẽ chết trong ánh nhìn ghê tởm của L. và tiếng thở dài ái ngại của B.. Tôi sẽ chết. Tôi chắc chắn sẽ chết.

Hoặc năm 15, tôi sẽ chết trên trang bản thảo, chết khi viết đến chương 20. Tôi sẽ đâm nát mắt mình ra và tự rưới xăng để bước vào mồi lửa. Nếu căn phòng ấy không giam tôi lại, nếu tấm chăn ấy không làm tôi ngã xuống, thì tôi sẽ chết. Trong phòng của mình. Xác tôi sẽ nằm trước gương và mắt tôi trừng lớn đối diện gương.

Hoặc năm 16, tôi sẽ chết mà không nghĩa lý. Tôi chẳng cần đến một lý do. Tôi sẽ chết sau khi viết bài kiểm tra ở nhà, và rạch vào tay bằng con dao bấm. Tôi sẽ chết và máu chảy rất nhiều. Tôi sẽ chết. Tôi thấy cảnh họ bâu quanh tôi để rưới lên từng nắm đất. Tôi sẽ nằm lại dưới đáy mồ sâu mà không gặp bất cứ ai.

Hoặc năm 18, tôi sẽ chết trong những lá thư. Nước mắt tôi sẽ hoà với máu. Tôi sẽ chết khi điện thoại còn phát Under. Tôi sẽ chết khi điện thoại chuyển sang Bring me to life. Tôi sẽ chết. Khi nắng không chiếu được vào phòng. Tôi sẽ chết khi mùi của nhà thấm vào hơi thở. Tôi sẽ chết. Tôi thấy mình đã chết.

Hoặc năm 19, khi tôi đâm bút màu vào cổ tay. Tôi sẽ chết trong giờ học Nói. Tôi sẽ chết khi quạt trần quay vù vù. Tôi sẽ chết cách nhà 40 cây số. Tôi sẽ chết mà không có ai biết cách liên hệ với gia đình tôi. Tôi sẽ chết khi điện thoại tôi không có tên ai trong danh bạ. Chết trước khi tóc tôi dài ra. Tôi sẽ chết.

Hoặc năm 20, tôi sẽ chết khi viết vài dòng ngắn ngủi. Chết khi anh kể cho tôi về cơn khát tuổi 30. Tôi sẽ chết mặc kệ cuộc sống nổi trôi. Tôi sẽ chết thật xa trường đại học lẫn ngôi nhà của mình. Trên thành phố, trong một công viên đầy ắp cây xanh. Khi mưa rơi xuống, và cả người tôi đầy nước mắt.

Nhưng... cậu đã ở đó.

Thằng ngốc, cậu ở đó làm gì?

Trong hai mươi năm đầu của cuộc đời, từ lúc biết nhận thức, năm nào tôi cũng muốn chết, tháng nào tôi cũng muốn chết, tuần nào tôi cũng muốn chết, ngày nào tôi cũng muốn chết. Cậu vẫn còn ở đó làm gì?

Và cả lúc này nữa. Cậu ở đây làm gì?

Tệ thật đấy... Cậu ở đây làm gì...

23:41
02/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Tôi đang đợi sách, đợi Bước qua muộn phiền. Cuốn sách này, chứa một tản văn nho nhỏ của tôi. Nếu không kể đến thời gian sinh hoạt trong Thử Mộc, đây sẽ là cuốn sách đầu tiên tôi góp mặt.

Trong những rung cảm từ sâu thẳm trái tim, tôi mong rằng có ngày cậu ấy nhìn thấy cuốn sách này. Mở nó ra. Nhìn thấy tên tôi. Đọc tản văn tôi viết cho cậu ấy. Đó sẽ là tản văn duy nhất trong cuốn sách có mùi của cái chết, dù tôi liên tục nhắc đến hai chữ "bình yên".

Tôi biết rất rõ sự tồn tại của cậu ấy trong cuộc sống cô độc này, đã ảnh hưởng rất nhiều đến tâm trí tôi. Cậu ấy đến vào những ngày tôi điên dại, và ở lại cho đến khi không thể tiếp tục. Chúng tôi đã bàn trước với nhau về...

Về...

"Nếu được, cậu có thể ghé qua SkyTara..."

"Tôi sẽ không đến đâu."


...về ngày cậu ấy rời đi. Nó sẽ đột ngột, nhưng là chuẩn bị trước. Tôi biết rõ điều đó đến mức bản thân không thể có một suy nghĩ nào trong chuyến xe chạy ngang Lâm Đồng. Tôi không thấy buồn, chỉ thấy bản thân bị hẫng. Tôi bước hụt chân nên rơi xuống một đại dương có màu xanh lam. Ướt hết. Rét căm. Nhưng tôi không thấy buồn.

Tôi chưa bao giờ thừa nhận tình cảm đối với cậu ấy, với tôi nó chẳng phải tình yêu. Đó là nhớ, thứ cảm giác mà F. nói rằng chỉ đơn thuần là vậy. Cô ấy không biết với tôi, chữ nhớ này sâu đến mức nào, nó khiến lòng tôi đau quặn, mặc dù người tôi muốn gặp ở ngay trước mắt. Nó khiến tôi muốn ôm người ấy vào lòng, nhưng khi giơ hai tay lên lại thấy bản thân đầy máu tanh. Nó khiến tôi muốn đưa tay ra kéo cậu ấy lên, nhưng tôi nhận ra bản thân tôi đang bị kéo xuống. Chữ nhớ đó đau, đau vỡ vụn trái tim này.

"Cậu có biết cảm giác muốn một người mà không gặp được người đó không?"

"Gọi là nhớ."

"À hiểu rồi! Tôi nhớ cậu."


Tôi không nhớ được đoạn thoại trên trích từ đâu, một bộ phim, hay một bộ truyện, nhưng nhớ của tôi là thế.

Tản văn đó của tôi chẳng nói gì về thời điểm đầu chúng tôi gặp mặt, cũng chẳng nói về lúc chúng tôi rời đi. Chỉ một vài ký ức chắp vá về cà phê, những giấc mơ, và cái siết tay duy nhất. Nó mỏng manh và dễ tan biến đến mức, sau vài năm nữa tôi sẽ quên đi. Nhưng tôi biết tận sâu trong tim, cảm giác ấy vẫn còn. Tôi chỉ tự nhủ với bản thân, đã hai năm qua, đừng đau tiếp, kẻo não của tôi sẽ tự xoá phần ký ức đó, mà tôi không muốn quên đi cậu ấy, cho đến cuối đời.

Cuốn sách sắp về với tôi, nói là về, nhưng cũng phải đợi một hai tháng nữa. Lúc đó có nhuận bút, nhuận bút chỉ là một phần mười tháng lương đầu tiên, nhưng tôi không quan tâm đến nó nữa. Tôi chỉ muốn biết nó có đến được tay cậu ấy không, người cuối cùng mà tôi có cảm giác... Sẽ không. Cậu ấy sẽ không đọc kiểu sách đó. Nhưng tôi hy vọng.

Mà cái hy vọng này làm tôi sống được.

21:27
08/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Tôi muốn viết gì đó trước khi kết thúc ngày. Tôi đã biến mất gần hai tháng, và tôi nghĩ bản thân sẽ không thể viết như thế được nữa. Tôi muốn thử nghiệm, xem máu của tôi có còn chứa những thông tin cũ hay không. Biết đâu mấy con bươm bướm (tại sao tôi lại nhớ đến ba chữ xương con bướm lúc này nhỉ...) mang chúng bay đi sạch rồi.

Có một đoạn tôi viết thế này.

Màu mắt em, cuộn tròn trong sâu thẳm tấm chân dung này. Một ngày thật gần. Ánh sáng loé lên leng keng dao bạc. Nước mắt vỡ tan rơi theo mặt bàn. Đỏ tươi rực lửa. Ngây dại nồng tanh.

Đừng hỏi tôi rằng tôi nghĩ gì mà viết ra đoạn đó. Tôi không biết đâu... cô gái đó cầm dao cắt vô tay trong lúc ngồi bên cửa sổ, xong cô ấy gục xuống bàn, cạnh cửa sổ có một bức tranh, và căn phòng bốc cháy.

Phải nói rằng tôi bị thu hút bởi cái chết, giống như Billie Eilish bị thu hút bởi sự đau đớn. Cảm giác đó thật kỳ quặc, nghe có vẻ trẻ con, nổi loạn, như mấy đứa trẻ đang tập lớn lên, giẫy đành đạch trong cái bình thủy tinh trước khi bị chuyển sang bể cá. Nhưng nó chân thật, Billie cảm thấy bị thu hút bởi sự đau đớn, tôi bị thu hút bởi cái chết, thật đến mức không biết nói ra như thế nào. Tôi rất muốn viết, viết để cho mọi người thấy cái chết cũng là một loại đẹp đẽ.

Cái chết như một đoá hoa anh túc, toả ra sức hấp dẫn mê hoặc. Nó quyến rũ bạn, thì thầm vào tai bạn, dẫn dụ bạn tìm đến giấc mộng vĩnh hằng, nơi mọi đau khổ đè nén tâm trí chỉ còn là ảo giác. Cái chết, chính là sự mị hoặc, êm ái, và đẹp đẽ như thế.

Nhưng mẹ kiếp, đừng chết! Tôi không viết để cổ xúy cái chết, và kêu mọi người đi thắt cổ cho xong. Billie cũng không viết nhạc để bảo mọi người trầm cảm lao thân xuống cầu! Không có nghệ thuật nào ủng hộ hành vi tự làm hại bản thân cả! Đừng gọi tôi bằng những danh từ như "người cổ xúy cho cái chết". Tôi chỉ muốn viết nên một cảm giác, cảm giác bị thu hút bởi cái chết - thứ bí ẩn ma mị khiến con người ta sợ hãi, nhưng lại tìm tới khi tuyệt vọng. Tôi chỉ muốn viết để miêu tả nỗi tuyệt vọng điên rồ của những tâm hồn bất ổn. Tôi chỉ muốn viết để người đọc của tôi nhìn thấy chính mình. Tôi muốn viết để chữa lành!

Nhưng đố tôi làm được-

Look at Billie. She looks like a childish girl who gets herself crazy in her depression.

Và tôi cũng sẽ trông như một thằng cuồng chết nhưng chả chịu đi chết, trừ khi tôi đủ giỏi để truyền tải thông điệp rằng, tôi muốn miêu tả sự tăm tối mà bất cứ ai cũng có.

A, đau. Tôi chưa bao giờ muốn viết như lúc này.

21:55
08/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Anh biết em không có ở đó.

Anh đã đi tìm em. Chân anh đã đạp lên những phiến đá đen, trong cái hang tối tăm ẩm ướt. Anh bám tay trên những mảng rêu đen thẫm, anh ngửi thấy mùi chất lỏng rơi trên vai áo vương vít mùi đêm. Nhưng anh không thấy em. Em ở đâu vậy chứ?

Gần như trong những ngày anh rời khỏi cửa hang u tối, em đã dọn sạch những bức tranh. Anh không thấy trên nền đất còn vết cắt thủy tinh. Em đã mang chúng đi. Nhưng anh biết rằng em không vứt chúng ra bên ngoài ấy.

Có khi em đã giữ lại chúng. Nhưng có khi em đã quên mất chúng.

Nhưng em ở đâu chứ? Sau những tổn thương. Sau cái ngày đôi mắt em thẫm đỏ. Sau khi lưỡi dao sáng biến em thành cô gái mù. Sau khi em không thể gọi tên người em muốn gặp. Sau khi tay em không thể kéo lấy vạt áo anh. Em đã ở đâu? Em đã ở đâu vậy chứ?

Ở dưới miệng hang. Ở trong lòng đất. Rêu đã mọc hoang khi mạch nước ngầm tuôn xuống. Nhưng thể xác em, phần mộ đã chôn em, anh không thấy nữa rồi...


22:23
08/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Cuộc đời của nhỏ cứ như một vở kịch vậy. Nhỏ biết mình đang diễn gì, và cứ diễn tới cùng. Diễn cho tới khi kiệt sức. Và thoát vai.

Khi nhỏ thoát vai rồi, vai diễn cũ cũng chỉ là ký ức. Mọi người lưu lại vai diễn đó, chứ không lưu lại diễn viên là nhỏ bao giờ.

Mọi người nhớ vai diễn, chứ không nhớ nhỏ đã cố gắng cho vai diễn đến mức nào.

Mọi người chỉ nhớ vai diễn.

Quá nhiều vở kịch, đâu mới là cuộc đời nhỏ? Đâu mới là sự thật mà nhỏ muốn mọi người nhìn nhận?

Không có. Tất cả chỉ là diễn.

Nhưng vai diễn đó vẫn còn trong lòng nhỏ.

Chỉ là mọi người có biết đó chỉ là vai diễn hay không?

Dù nhỏ đã thật sự sống trong...

Đấy...

Cứ làm như hiểu nhỏ lắm, nhưng thực tế chẳng để ý đến những điều nhỏ nói.

Tôi sẽ biến mất.

Tôi sẽ biến mất một lúc nào đó.

Tôi sợ rằng khi tôi biến mất rồi trở lại, sẽ chẳng còn ai ở đây.

Tôi sẽ là người rời đi cuối cùng.

Tôi là người quan sát.

Mọi người cho rằng những câu đó chỉ là vài lần lặp lại. Thế nên, đã vội nói lời tạm biệt rồi.

Lúc nào cũng làm như hiểu nhỏ, nhưng lại là áp lên nhỏ suy nghĩ của bản thân, ý niệm của bản thân. Chẳng bao giờ đứng trên góc nhìn của nhỏ để trông ra thế giới.

Nhỏ cô độc lắm, nhưng nhỏ không thể nói.

Nhỏ không thể cô độc khi xung quanh có người.

Tự chính nó là một loại cô đơn rồi.

Đến khi nào người mới không giả vờ rằng mình hiểu nhỏ, đến khi nào mới nhìn thấy nỗi đau của nhỏ?

Không cần một tiếng xin lỗi, không cần cầu kỳ.

Không cần gì cả.

Nhưng đừng giả vờ nữa, làm sao có thể hiểu một con người chứ...

Chẳng ai ép nhỏ phải diễn vai này.

Nhỏ muốn diễn.

Mặt nạ.

Bằng da.

Ăn rất sâu. Nên khi tháo xuống rồi, mọi người bất ngờ sao?

Tại sao lúc nhỏ ngầm tỏ ý rằng mình đang sắp chết, không ai chú ý đến?

Tại sao đến lúc nhỏ chết rồi, mọi người mới để tâm con người này?

Ai ích kỷ với ai, chính bản thân thấu hiểu. Nhưng cứ cho rằng mình đang làm tốt, vậy là thôi.

Em lúc nào cũng ngạo mạn cả, cô bé của tôi ơi. Em lúc nào cũng ra vẻ người lớn cả.

Nhưng mảnh ghép của em chưa từng phù hợp với tâm hồn này.

22:03
10/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
Ta ru
em ngủ đến mai
trong cơn mơ trượt dài thẫm lạnh
em ở đâu khi ta cần cạnh...
để lòng nhuốm tanh.

22:04
10/04/2021

descriptionChơi với ngôn từ - Page 2 EmptyRe: Chơi với ngôn từ

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply