GorilyosĐăng Nhập

Gor trong Gory, lyos trong Ilyos.


Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

power_settings_newLogin to reply

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
"Bạn viết về Sơn Hà Lệnh nhiều nhỉ?"

Cho đến khi xem hết bốn tập cuối, tôi vẫn sẽ nói về Sơn Hà Lệnh. Mà Youku mới chỉ chiếu đến tập 21 thôi. Mà bình phương, tôi chỉ mới xem lại mỗi tập 1 thôi. Tôi sẽ nói về Sơn Hà Lệnh dài dài.

Chứ một bộ phim đem Thương tiến tửu của Lý Bạch, Mô ngư nhi - Nhạn khâu của Nguyên Hiếu Vấn, đem uống rượu đàm thơ, đem chiết tự chữ Hán vào mà tôi không xem lại từng tập một hai ba lần thì uổng! Uổng cả tài năng biên kịch đó!

Tóm lại là tôi cuồng Sơn Hà Lệnh đi.

23:36
03/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
Mà nhắc Thương tiến tửu mới nhớ, ai là người đập ly rượu lúc đọc bài thơ này nhỉ? Đập xong cái ly là lúc ma đưa lối quỷ dẫn đường, Chân... Ôn Khách Hành nhà ta bị đưa vào Quỷ cốc luôn.

Ông nào đập cái ly vậy? Nếu là Dung Huyền thì Ôn Khách Hành hận ổng cũng đúng đó. Nghĩ sao mà ngâm Thương tiến tửu xong đập ly vậy trời? Hay phải sửa hai câu

将进酒
杯莫停
thương tiến tửu
bôi mạc đình

(mời uống rượu
đừng ngưng chén)

thành

将进酒
杯莫碎
thương tiến tửu
bôi mạc toái

(mời uống rượu
đừng đập chén)

mới vừa ý ổng?

Mà nhắc chữ Toái 碎 này, đột nhiên nhớ HTV7, thuyết minh Sơn Hà Lệnh, dõng dạc đọc lên:

Mây mù tan
Lưu Ly bể

Tôi biết rằng đọc "vỡ" sẽ thành "dzở" nên phải sửa lại, nhưng mà "bể" ư... Đập Ly Lưu Giáp bể thành năm miểng, mỗi miểng đem cho một người cất giữ ư?

Lưu Ly này bể thiệt, bể y như cái chén mà ông nào đó đập hồi xưa vậy.

23:59
03/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
Haha tôi phải thoát khỏi Sơn Hà Lệnh thế nào đây... Cứ thế này, làm sao tôi thoát ra được chứ...

Tôi có nên xem bốn tập cuối rồi kết thúc đoạn tình này đi không, chỉ cần biết kết thúc, sẽ chẳng muốn quay đầu... Hoặc tôi lao vào học tập bận rộn, sẽ chẳng còn thời gian nghĩ tới Hành Khách Tử Thư nữa...

Tôi không biết. Tôi vẫn khóc. Khóc rất nhiều khi xem lại những phân cảnh. Có những chi tiết tôi không phát hiện ra, đến lúc thấy rồi, trái tim như bị cứa, lồng ngực vỡ vụn.

Tôi thương họ, thương họ lắm. Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư ấy, tôi thương họ lắm.

Tôi nhớ rõ trước tháng ba, sau khi quyết định trốn khỏi internet, dùng một nick ảo để liên lạc công việc, tôi bị cơn trầm cảm làm cho mất đi chính mình. Thời gian đó, SkyTara này không chứa nhiều bài viết của tôi như vậy, tôi đã không thể viết được, vì cảm xúc khô cạn như một cái giếng bỏ hoang. Tôi thậm chí không khóc được, không cười được, không thể thể hiện cảm xúc, đúng ra là không có cảm xúc. Sơn Hà Lệnh đã cứu tôi... Sau khi tôi khóc đến chết đi sống lại vào giữa đêm, tôi nhận ra bản thân mình đang tồn tại...

Tôi nghiện sự đau đớn này... Những tiếng khóc làm tôi sống sót.

Nên tôi biết rõ, tôi không thể nói tiếng quên Sơn Hà Lệnh dễ dàng như thế. Tôi sẽ vĩnh viễn nghĩ về nó, nhớ về nó, nếu tôi quên thì những bài viết ở đây sẽ nói về nó. Một lần nữa rồi một lần nữa, những cảm xúc ấy sẽ quay trở về, nói với tôi rằng tôi thật sự nhạy cảm. Nói với tôi rằng sau chừng ấy năm kể từ ngày cậu ấy rời đi, tôi đã yêu một người nữa, người này không có thật, tên gọi là Chu Tử Thư.

Tôi yêu thật rồi, không phải tình yêu nam nữ. Tôi yêu Chu Tử Thư đến đau lòng. Tôi muốn thu vào tầm mắt dáng hình ấy. Tất cả ích kỷ của tôi, quan tâm của tôi, đều dồn vào con người này. Rồi từ những cảm xúc ấy, tôi để ý đến Trương Triết Hạn. Tôi biết chứ, rằng diễn viên và nhân vật rất khác nhau, tôi biết... Nhưng khi Trương Triết Hạn nói anh không thể dễ dàng thoát vai, tôi nhận ra chúng tôi cùng yêu một người. Cái bóng Chu Tử Thư thật sự rất lớn, và nó sẽ che phủ tâm trí tôi như một mối tình đặc biệt, tâm trí tôi sẽ không thể rời khỏi người đó. Liệu Trương Triết Hạn có thế không... Đó là cảm giác đau đớn tột cùng. Cảm giác khiến trái tim đau nhói này, không thể nói vứt đi là buông xuống được phải không?

Hoá ra tôi vẫn biết thương, biết yêu, biết khóc ra, biết chú ý đến biểu cảm của người khác. Tôi cứ tưởng những điều đó đã biến mất khỏi tôi. Tôi cứ tưởng bản thân mình đã cứng đến mức vô tâm vô phế rồi. Hoá ra tôi vẫn thế... Hoá ra tôi vẫn là tôi của năm mười ba tuổi, tôi chỉ nguội đi cảm giác trong lòng... Tôi chỉ giả như mình không xao động đến quen thuộc rồi thôi...

Giờ đây, mọi thứ lại cháy lên, tái sinh giữa tro tàn. Làm sao tôi có thể buông tay với Sơn Hà Lệnh một cách dễ dàng chứ?

Sơn Hà Lệnh, tôi xem chưa đủ. Tôi chưa nhìn hết Chu Tử Thư, dù đã thấy người đó có bao nhiêu tuyệt vọng. Những bao dung và bất lực trong lòng người đó, tôi muốn thấy lại lần nữa. Và tôi sẽ khóc, lại khóc thê lương như đứa trẻ con. Trùm chăn quay vào tường mà nức nở. Trong bóng đêm vô tận ấy, tôi thấy chính mình... Mãnh liệt và tràn đầy yêu thương trân trọng, thật như không khí lạnh đang vây khốn trái tim.

Tôi ấn tượng với Chu Tử Thư, vì cách tôi thể hiện cảm xúc cũng giống như người đó. Chỉ phớt qua một chút thôi... Nhưng không ai để ý đến tôi như Ôn Khách Hành. Tôi yêu. Tôi ghen tuông. Tôi điên dại thật rồi...

Nói một tiếng bỏ với Sơn Hà Lệnh, tôi không làm được. Chấp niệm điên cuồng này, thứ si mê không lối thoát này, tôi phải làm sao mới cân bằng được nó đây...

01:13
05/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
Lúc một giờ sáng tôi viết mấy dòng kia xong, cảm giác như được lắng nghe. Tóm lại Sơn Hà Lệnh trong tôi là thế, một dạng yêu thương đẹp đẽ si cuồng. Tôi yêu Sơn Hà Lệnh, chỉ là chấp niệm với hai nhân vật chính cao một chút, chấp niệm với Chu Tử Thư sâu hơn một chút, vậy thôi.

Tôi nhớ rằng sau khi xem Sơn Hà Lệnh lần đầu tiên, tôi lao đầu lên SkyTara và thức đêm viết lại phần giao diện. Chuyển font chữ và ảnh banner, cả trang wap biến thành màu cam ấm. Trước đó tôi chỉ viết một chút về tập Doraemon vừa xem, về bài hát đang lặp lại trong tâm trí tôi như một con sâu nhỏ, bài アムとイムのうた Amu to Emu no Uta. Tôi cũng giữ dự định viết Đứa trẻ, truyện mà plot bị tôi ngâm cải chua gần hai năm trời. Nhưng phải nói rằng dù trông rất ổn, cảm xúc của tôi lúc đó hoàn toàn trống rỗng. 「空」 Tôi không thể làm được gì hết cho đến khi xem Sơn Hà Lệnh.

Tôi viết trên SkyTara đến 18 trang, trong đó phải có 16 trang là nói về Sơn Hà Lệnh, vị chi 160 đoạn. Đó là một con số khổng lồ. Chưa một bộ phim nào khiến tôi điên cuồng như thế. Tôi nhớ rằng mình chỉ xem 10 tập đầu của Trần Tình Lệnh rồi dừng coi, vì không có thời gian. Nhưng Sơn Hà Lệnh thì khác, trong lúc thi học kỳ, tôi vẫn cày phim ngon lành.

Phải nói rằng Sơn Hà Lệnh là phim đầu tiên khiến tôi phát cuồng như vậy. Tôi tự thấy bản thân mình khó tính và dễ chán nản, nhưng Sơn Hà Lệnh có thể giữ tôi lại đến hôm nay, nếu không khen sẽ uổng mất cả bộ phim.

Về bản thảo Đứa trẻ, tôi không biết đến khi nào mới có thể hoàn thành. Có vài phân đoạn khiến tôi thấy lấn cấn. Dù cuối cùng tôi đã nghĩ được cách giải quyết, nhưng tôi vẫn thấy chưa ổn. Hy vọng lúc viết, cảm xúc của tôi vẫn mãnh liệt, nếu không tôi sẽ lại căng thẳng tự làm hại mình, sẽ không có Sơn Hà Lệnh thứ hai giúp tôi tìm lại cảm xúc đâu.

01:30
05/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
Tôi cảm thấy việc khóc vì Chu Tử Thư, Ôn Khách Hành, hay Sơn Hà Lệnh đều rất tốt. Tôi thích cảm giác đau đớn. Nghe thật điên rồ nhưng đau đớn khiến tôi thấy mình như được giải thoát vậy.

Một lúc nào đó tôi sẽ đi khám chữa, nhưng đó là khi tôi lo được tiền thuốc. Bây giờ nếu Sơn Hà Lệnh khiến tôi thấy ổn, thì việc bỏ qua chuyện phim khiến tôi khóc cũng là điều nên làm thôi.

08:49
05/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
Tôi tự hỏi khi nào bản thân mới sẵn sàng xem bốn tập cuối, xem phân cảnh mà Chu Tử Thư biết Ôn Khách Hành còn sống, nhưng thời gian của bản thân lại sắp hết rồi, xem đến cảnh khi mọi người cùng nhau vui vẻ, chỉ Chu Tử Thư là quay đi với nỗi sầu riêng. Tôi biết! Tôi biết rằng Ôn Khách Hành có chú ý đến Tử Thư! Tôi cũng biết là Thành Lĩnh đã lén lút nhìn sang sư phụ! Cái gì tôi cũng biết hết! Nhưng tại sao Tử Thư lại khổ sở như thế! Tại sao phải để huynh ấy khổ sở như thế!

Hay là, xem đến cảnh Chu Tử Thư nói rằng, "nếu ngươi không muốn sư phụ mình dưới suối vàng...", để biết huynh ấy thấu hiểu cái giá phải trả của việc làm người ở lại, để thấy đau thương tột cùng khi Ôn Khách Hành nói "nhường ta đi". Tôi biết! Tôi biết rằng Ôn Khách Hành muốn Chu Tử Thư sống tốt! Tôi biết! Tôi biết rằng Ôn Khách Hành rất yêu thương Chu Tử Thư! Nhưng tại sao phải để Tử Thư khổ sở như thế? Tại sao phải thế?

Và cái kết bảy phút ấy, cũng chẳng khiến tôi được an ủi chút nào. Tôi biết. Tôi biết rằng họ muốn chết lúc nào thì chết. Nhưng tại sao gương mặt cả hai lại cô đơn như vậy? Tại sao phải đối xử như thế với hai đứa trẻ của tôi? Tại sao phải dồn cả hai vào đường cùng rồi ban phát ánh sáng như thế?

Tôi không thể...

Tôi không xem bốn tập cuối được.

Hôm nay, lại mò lên Facebook, thấy bài đăng này, đọc xong liền vội vã offline. Tôi lại đau rồi. Chấp niệm điên khùng này. Tôi lại đau rồi.

Tại sao tôi có thể yêu một nhân vật không có thật chứ? Và tại sao Chu Tử Thư lại không có thật chứ...

20:48
05/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
Sơn Hà Lệnh và... chết.

Tôi khi giới thiệu Sơn Hà Lệnh với bạn cùng phòng, thường nói "phim này chết nhiều lắm".

Và tôi sẽ kể cho cậu ấy nghe một câu chuyện huyền thoại, về danh sách nhân vật hơn một trăm người, chết hết sáu mấy chỉ còn gần bốn mươi.

Tôi khi giới thiệu Lý lái đò trong EP 01: "Ông này xuất hiện đúng hai lần, lần đầu là đưa đò cho Tử Thư, lần sau là bị chưởng hộc máu chết."

Tôi khi giới thiệu cha Thành Lĩnh trong EP 02: "Ông này tên là Trương Ngọc Sâm, ổng hiện lên chỉ để nói với thằng con cả của ổng là Trương Thanh Phong một câu, con phải quản thúc hai em con cho tốt. Xong cả nhà ổng bị giết, mặt mày nát bét nhìn không ra nữa."

Tôi còn bồi thêm: "À cái anh dẫn Tử Thư đến phòng củi, với mấy chị nha hoàn cũng bị giết luôn này."

Tôi khi giới thiệu nhóm Cái Bang xuất hiện ở EP 03: "Chỉ xuất hiện trong cảnh này thôi, họ chết hết. Chết văng dép."

Tôi giới thiệu Cấp Sắc Quỷ ở EP 04: "Không nhớ có chết không, nhưng hình như cũng chết luôn."

Tôi giới thiệu Mị Khúc Tần Tùng: "Anh này bị phế khả năng tạo ma âm rồi, sau cùng bị Khách Hành giết. Tóm lại chết."

Tôi khi giới thiệu Độc Bồ Tát: "Chị này, đến tập gần nhất tôi xem là tập 32, chưa chết."

Tôi khi giới thiệu Vân Tài, Hồng Lộ: "Hai chị này lát té xuống sông, được vớt lên, bây giờ chưa chết, nhưng sau này vẫn chết."

Tôi giới thiệu Triệu Kính: "Ông ấy chỉ tàn phế không chết nhưng hình như cũng chết. Tuyết đè chết."

Tôi khi giới thiệu nhóm Ngao Lai Tử EP 05: "Chết sạch. Ông này bị treo trước cửa thành."

Tôi khi giới thiệu Mục Vân Ca: "À ảnh chết luôn mà, tôi cũng không kịp nhớ mặt ảnh."

Bạn tôi: "Thế Bạc tình Bộ chủ Hỷ Tang quỷ là ai?"

Tôi: "À cổ cũng chết."

May thay, cuối cùng bạn tôi cũng hỏi đến nhân vật quan trọng nhất!

"Thế ông Thẩm Thận?"

"À, 不是同年同月同日生~", tôi cợt nhả, và nhớ ngay câu khịa của Đào Hồng Bà. Không, Thẩm sư thúc phải sống, sống để trả thù cho sư huynh chớ!

Sau đó bạn tôi hỏi, Đào Hồng Bà và Lục Liễu Ông sau này thế nào.

Tôi: "Họ sắp chết, nhưng được tha. Mà có vẻ họ vẫn chết."

Sơn Hà Lệnh, chết nhiều đến mức tôi tự cho rằng tất cả mọi người, nếu không thuộc tuyến chính, thì đều tiêu cả rồi.

22:14
05/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
Tự trái tim này, tôi thật sự mong rằng các diễn viên đoàn Sơn Hà Lệnh bây giờ lẫn sau này đều sống thật tốt. Hạnh phúc, bình an, diễn vai mình thích, hoan hỷ kiếm tiền. Yêu thương, được yêu thương. Vui vẻ, mang lại vui vẻ. Tôi thật lòng mong muốn họ được hạnh phúc.

Tôi thương Chu Tử Thư, rồi mới thương sang Trương Triết Hạn. Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã nhận định rằng không được đánh đồng nhân vật với diễn viên. Tôi thương Trương Triết Hạn vì anh ấy thương Chu Tử Thư, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Tôi quyết định trở thành người theo dõi vì nghe tin anh ấy từng bị bạo lực học đường, từng kiên trì diễn xuất đến mười năm. Tôi thích đôi mắt vương vấn trầm tư của anh ấy, thích sự chín muồi trong diễn xuất của anh ấy. Tôi thích cách anh ấy chân thành trả lời phỏng vấn, thích cách anh ấy vui vẻ trả lời fan. Thích câu chuyện con cá miệng to, thích cả cái ngoái đầu "ngày mai gặp ở đâu" của anh ấy.

Tôi cũng thích cánh tay theo phản xạ mà đưa ra nhận quả bóng rổ, cùng vẻ mặt đượm buồn. Tôi thích những chân thật đó. Và tôi cũng thương anh, vì anh không thể chơi bóng rổ nữa rồi.

Nên tôi không muốn anh ấy là Chu Tử Thư. Chu Tử Thư... khổ lắm. Huynh ấy có tri kỷ Ôn Khách Hành nên quãng đời Trường Minh sơn mới tốt hơn một chút, nếu không thì huynh ấy sẽ rất khổ đau. Trên đời này Chu Tử Thư có hai tri kỷ, một không có thật, một có thật nhưng không chạm được. Nếu Trương Triết Hạn là Chu Tử Thư, anh ấy sẽ chẳng có ai bên cạnh, ngoài bản thân mình, sẽ cô đơn lắm. Mà Cung Tuấn không phải Ôn Khách Hành, không phải tri kỷ của Chu Tử Thư.

Lại nói Cung Tuấn không phải tri kỷ của Chu Tử Thư, nhưng có khi anh ấy lại là tri kỷ của Trương Triết Hạn. Thế nên, Triết Hạn cứ sống như chính mình là được, đừng là Chu Tử Thư. Đừng bao giờ là Chu Tử Thư.

Cả đoàn phim Sơn Hà, xin đừng ai là nhân vật cả.

Xin cứ vui vẻ cạnh bạn diễn, và xếp nhân vật vào 36 tập phim. Xin tin tưởng rằng "mình" trong đó đang sống rất tốt. Xin đừng tiếc nuối. Nếu không, sẽ đau lắm.

Tại vì hôm nay, tôi thấy bản tổng hợp cover Thiên vấn của bốn diễn viên Sơn Hà. Giọng Trương Triết Hạn dịu dàng ôn nhu, giọng Lý Đại Côn lại có chất tiêu sái, giọng...

giọng Cung Tuấn rất đặc sắc và giọng chú Vương Nhược Lân... cũng đặc sắc ara~

Xin lỗi anh, Lưu Vũ Ninh, em quên mất Thiên vấn hát thế nào rồi. Xin lỗi anh, em không thể ngừng hát theo tone Cung Tuấn được.

Thứ cho tôi, Thiên vấn trong tôi đã trở thành thứ ma âm nào đó, mà nó "hoa cải xào, chén dưa xào, thiên mô xào ao thiên yí lào~ hoá khải i chảo u, thiên chi i xáo u~"

Nhưng tôi phải nói rằng giọng Lý Đại Côn hay cực.

23:07
05/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
"Đọc cái RPS nói Hạn có lẽ do biết Tuấn không còn nhiều thời gian, sẽ bị out sớm nên Hạn cố tình tặng thời gian thoải mái cho mọi người để số thời gian mình có gần bằng Tuấn; có thể cùng cậu vui vẻ trên sân khấu đến khi cả hai cùng hết giờ."

Đã bảo đừng là Chu Tử Thư rồi mà! Thật là...

Nghĩ lại xem mình có ship RPS không. Ship RPS cần một trái tim kiên cường, cực kỳ cực kỳ kiên cường. Tuấn Hạn không giống như Ân Trí, không real đến mức "chỉ chờ công khai là xong". Từ từ nghĩ lại xem mình có đủ can đảm ship RPS chưa đã.

Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 50

Nhưng họ đứng cùng nhau trông vui lắm-

08:01
06/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
Giống như cần xốc lại tinh thần, tôi ngồi ở đây rất lâu, mong tìm được vài cảm giác trào lên lấp đi tâm trí đang nguội lạnh này.

Tôi muốn dịch Duyên diệt, dịch càng sớm càng tốt, nhưng tôi không hiểu bài hát đó. Nghe đi nghe lại, vẫn không hiểu bài hát đó.

Tôi mất cảm giác rồi.

Thế nên tôi nghĩ, lúc nào rảnh rỗi, lại xem Sơn Hà Lệnh, nhìn Tử Thư một chút, nhìn nụ cười, nhìn ánh mắt, nhìn những cử chỉ ấy, để bản thân tự nhớ lại những dịu dàng. Tôi cũng không biết tôi đang nghĩ gì, nhưng trong khoảnh khắc này, tôi thật sự cần thứ gì đó. Tôi không nghĩ ra được gì cả, ngoài Sơn Hà Lệnh. Tôi chỉ muốn vứt hết tất cả và xuyên không vào đó thôi.

Đùa. Tôi không thích thế giới đó, nơi võ lâm bang phái tranh nhau, chém giết các kiểu. Tôi muốn làm người tung ba mươi miếng lưu ly giả, mà đứng ngoài xem thế nhân sinh diệt. Nhưng tôi biết sẽ chẳng vui vẻ gì, vì tôi đã thấy Khách Hành khổ sở. Thế giới của họ không có học tập, không có công việc, không có gánh nặng tiền bạc, nhưng có một vò Băng Tâm bị thế tục trêu đùa, khiến trái tim họ dần dần gai góc. Mà tôi nghĩ lại, những thứ tổn thương đó, tôi chịu không nổi. Tôi sẽ chết sớm nếu không gặp được tri kỷ của tôi.

Ầy, lan man như vậy, cũng chỉ cho ánh sáng thay đổi, tâm trạng xuống dần. Một lúc nào đó, một lúc nào đó tôi sẽ ổn thôi.

20:54
08/04/2021

descriptionCho đến hôm nay, điên thành cái dạng này - Page 2 EmptyRe: Cho đến hôm nay, điên thành cái dạng này

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply